ĐN: Năng lượng ổn định trong trường tinh thể của một phức chất là số đo năng lượng ổn định của các electron trong ion kim loại (so với ion trong trường cầu).
Trong phức tám mặt (phổ biến nhất), electron trong 2 obitan d-g (g là gama) có năng lượng cao hơn, và electron trong 3 obitan d-e (e là epxilon) có năng lượng thấp hơn so với năng lượng của các electron trong các obitan d của ion kim loại trong trường cầu.
Gọi năng lượng tách của phức tám mặt là D-o (D là delta, o : octahedral - hình tám mặt) thì năng lượng của mỗi elctron d-g tăng lên so với d là 3/5 D-o, NL mỗi e d-e giảm 2/5 D-o.
Năng lượng ổn định trong trường tinh thể được tính bằng tổng đại số các lượng tăng giảm trên của mỗi electron ở phân lớp d.
ví dụ:
Phức spin cao (tổng số e độc thân là tối đa) tám mặt [Co(H2O)6]2+ có Co2+ với phân lớp d có 7e, 5e được xếp vào d-e, 2 e xếp vào d-g. Như thế:
NL ổn định: DE = 5(-2/5 Do) + 2(3/5 Do) = -4/5 Do.
NL ổn định luôn âm.
|